10A1 - An Nhon I
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Hạnh phúc quanh ta

Go down

Hạnh phúc quanh ta Empty Hạnh phúc quanh ta

Bài gửi  _†Røm†_ Thu Jan 08, 2009 10:51 am

Trời còn tờ mờ sáng, người ta đã nhác thấy nó dắt xe đi học, lạ thật. Cho đến khi nó đi học về, khoe với cả nhà “Hôm nay con có một niềm vui nhỏ xinh."
Hạnh phúc quanh ta 007

Số là mấy hôm trước, nó mượn được của ông chú cái thẻ nhớ để lưu dữ liệu cho bài thuyết trình sắp tới, rồi nhân tiện cho bạn mượn luôn. Ai ngờ sau đó ông chú gọi điện đến nhắn rằng: ”Sáng mai đem lên cơ quan cho chú, chú có việc gấp nhé!” Nó tá hỏa, chín giờ tối rồi còn gì, nó đâu thể ra ngoài muộn thế này. Vậy là nó gọi điện nhắn cậu bạn: “Sáng mai, đem thẻ nhớ trả mình nhé, mình đem đến cho chú có việc gấp.” Cậu bạn cũng tỏ ra thông cảm :”Ngay sáu giờ sáng mai, bạn đến trường, mình sẽ trả cho bạn, mình cũng không rõ địa chỉ nhà bạn mà”.

Sáng hôm sau nó tỉnh dậy sớm. Lúc chuẩn bị lên đường, nó trộm nghĩ: "Sớm thế này, chắc là cậu ấy cũng chưa đến đâu, mình không cần vội vàng làm gì.” Nhưng nó vẫn đạp thật nhanh cho mau đến trường. Chỉ năm phút sau là nó đến nơi hẹn, trông qua không thấy bóng cậu bạn, nó tặc lưỡi: “Ai cũng vậy mà, trời lạnh thế này, đâu dại gì ra đường sớm chứ...”

Bỗng một bàn tay vỗ nhẹ vào vai nó. Ngoảnh lại, đúng là cậu ấy rồi, nó thoáng ngạc nhiên. Cậu bạn chia sẻ :”Mình lo bạn không đem đến sớm, khi về lại muộn học, nên đến từ năm rưỡi kìa, thôi nhanh lên nhé”.

Chẳng biết lúc đấy cuống thế nào mà nó quên mất một lời cảm ơn. Nó tự trách mình, đâu dễ gì có một người bạn tốt như vậy, nhất là mấy hôm nay trời trở lạnh, ai cũng chỉ muốn vùi trong chăn ấm.

Bỗng nhiên, xe của nó đứt xích. Nó loay hoay tìm hàng sửa xe, nhưng nó chợt nhận ra trong túi mình không có một đồng nào. Sáng nay đi vội, nào có kịp xin tiền mẹ đâu?

Nó tấp vào một cái nhà nhỏ gần đó, và xin gọi nhờ điện thoại để nhắn chú là có thể đến muộn. Khi cúp máy, lễ phép cảm ơn chủ nhà, nó tính quay đầu xe để tiếp tục đi tìm nơi sửa, chợt bị bàn tay ông chủ nhà giữ lại: ”Hai ngàn.”

Nó giật mình, phân trần rằng nó không có tiền, nên mới xin gọi nhờ điện thoại, rằng để nó đi kẻo muộn rồi trưa nó đem tiền đến trả, nhưng cũng súyt bị giữ xe lại, cùng lời nhiếc: ”Thời buổi này, tao cho không mày cái gì thì tao ăn cám à?”

Nó thẫn thờ, giá trị của một đồng hai ngàn cũng mạnh đến thế sao?

Đi được một lúc thì nó tìm được hàng sửa xe, đó là một ông lão chừng sáu mươi tuổi, tóc đã gần bạc trắng. Nó cất giọng rụt rè đề nghị: ”Ông sửa cho cháu cái xe, hết bao tiền thì cho cháu trưa nay quay lại giả, chứ bây giờ cháu không đem tiền, lại đang sắp muộn học”. Ông lão vội kiếm dụng cụ để sửa chiếc xe đạp, ông vừa sửa vừa nói: ”Thôi, ông không lấy tiền của cháu đâu, ông sẽ sửa nhanh chiếc xe cho cháu đi học.” Nó cảm ơn ông rối rít, rồi nhanh chóng đạp xe trở lại trường, cũng vừa kịp tiếng trống trường đang điểm. Nó thở phào, thầm cảm ơn ông lão tốt bụng.
Vậy là nó lại có thêm một niềm vui nhỏ xinh nữa. Thú vị thật, thì ra xung quanh ta, ngoài những người ích kỉ thì cũng có vô vàn những người tốt bụng, sẵn lòng giúp đỡ người khác. Thế là hôm nay nó sở hữu những hai niềm vui nhỏ xinh rồi, trừ đi sự thất vọng với ông chủ nhà kia thì vẫn còn một, một hạnh phúc không thể diễn tả hết bằng lời. Mà lạ thật, sao nó lại đi cộng trừ lung tung thế nhỉ, ”niềm vui nhỏ xinh” là một kỉ vật vô giá, đâu có thể đem cân đo đong đếm được, trái lại còn phải nâng niu nó ấy chứ! Kỉ niệm học trò bao giờ cũng thú vị và ngọt ngào mà! Hạnh phúc quanh ta 5yoyo34
_†Røm†_
_†Røm†_

Tổng số bài gửi : 200
Age : 31
Đến từ : ۩۞۩ _AnNhon1 High School_۩۞۩
Registration date : 26/12/2008

http://vipmt.forum.st

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết